CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Cuộc Hôn Nhân Định Mệnh


Phan_18

Chương 28

 

Đã 1 tuần trôi qua nhưng tình hình vẫn chưa có tiến triển gì khiến tất cả mọi người đều lo lắng.Ngày nào

cũng vậy,chỉ càn xong việc tất cả mọi người lại tới thăm cô,họ không còn ngạc nhiên khi thấy 1 chàng trai cao

lớn luôn xuất hiện trong phòng bệnh của Tuyết.Kể từ buổi tối hôm ấy anh luôn túc trực bên cô ,chỉ về nhà

vệ sinh cá nhân rồi lại tới bệnh viện,bác Trương cũng vì thế mà ngày nào cũng đều đặn vào thăm cô và đưa

cơm cho anh.Ông Dương Phong cũng có tới thăm cô ,ông chỉ hỏi han 1 chút rồi rời đi chứ không nói gì với con

trai mình,những gì mà mọi người thấy chỉ là ánh mắt kinh ngạc của ông dành cho con trai mình.

Hôm nay bà Nhược Lan hơi ngạc nhiên khi không thấy Lãnh đâu,bà nhìn chồng lên tiếng:

_Cậu ta không tới à?

_Hình như vừa ra ngoài,nói sẽ về ngay.

_Anh vẫn tin tưởng cậu ta ư? Sau tất cả những gì mà cậu ta đã gây cho con gái mình?

Mấy ngày nay bà để Lãnh ở lại bên con gái vì 1 phần bà không muốn làm to chuyện,1 phần vì chồng bà đồng

ý,chuyện trước kia bà vẫn chưa thể tha thứ cho Lãnh.

Nghe vợ nói,ánh mắt ông Hạo Thiên ánh lên sự tin tưởng:

_Anh cũng từng nghĩ như thế cho tới khi nhìn thấy cậu ta vào cái ngày con bé bị tai nạn,anh nghĩ mình có

thể tin tưởng cậu ta .

_Nhưng em không muốn con bé bị tổn thương thêm nữa!

Bà Nhược Lan vuốt nhẹ má con gái thì thầm.

_Hãy đợi con bé tỉnh lại ,con bé sẽ tự quyết định mọi chuyện.

Nhìn gương mặt Tuyết đang chìm vào cơn mê dài bất tận ,ánh mắt ông trở lên đau đớn,lời nói của bác sĩ vẫn

vang lên trong tâm trí ông,ông khong dám nói với ai điều này kể cả vợ mình.

_Bác sĩ,ông muốn gặp tôi?

_Ông Hạo Thiên,tôi gặp riêng ông để nói về con gái ông?

_Con bé làm sao ư?

_Cô bé đã hôn mê 1 tuần liền,tôi e rằng khả năng tỉnh lại là rất thấp .

_Ý bác sĩ là con gái tôi sẽ phải sống thực vật sao?

_Rất tiếc.

Ông đã chết lặng khi nghe câu nói ấy,ông chưa bao giờ dám nghĩ tới chuyện con gái ông sẽ mãi mãi chìm vào

giấc ngủ sâu mà không bao giờ tỉnh lại.Ngay cả lúc này khi ngắm nhìn con gái ông vẫn nghĩ nó chỉ ngủ 1 chút

thôi rồi sẽ tỉnh lại cười nói với ông.

Lãnh vừa lái xe vừa nghe điện thoại,giọng nói của anh trở lên lạnh lẽo cực điểm:

_Tôi muốn gặp anh.

Đầu dây bên kia im lặng 1 chút rồi lên tiếng:

_Anh đang ở đâu? Vẫn ở viện sao?

_Đang trên đường tới chỗ anh.

_Được,tôi đợi anh.

Cúp máy,anh im lặng lái xe,nhưng ánh mắt trở lên phức tạp vô cùng. Mấy tiếng trước đây thôi khi nghe thấy

cuộc nói chuyện của ba cô với bác sĩ ,trái tim anh đã hoàn toàn không còn chút ấm áp.1 câu nói cũng làm thế

giới quanh anh sụp đổ hoàn toàn,cô như ánh mặt trời của anh,cuộc sống của anh,hy vọng của anh,thế mà

cu nhiên cô không tỉnh lại nữa,cô không muốn nhìn thấy anh nữa.Nỗi đau đớn làm thù hận trong anh càng trở

lên điên cuồng hơn,nghĩ tới đây đôi mắt ấy càng trở lên khát máu điên cuồng.Dừng lại trước tổng cục của Dạ

Lôi,anh bước xuống xe đã có người xuất hiện :

_Dương thiếu gia,xin mời đi theo tôi.

Anh gật đầu nhẹ rồi điềm nhiên bước theo,ánh mắt thủy chung phóng thẳng phía trước.Người của Dạ Lôi

nhìn thấy anh đều há hốc kinh ngạc,cư nhiên thiếu gia Hắc Long xuất hiên ở tổng cục chính của họ.Một số cô

gái thuộc Dạ Lôi cũng không khỏi say mê trước vẻ đẹp của anh.So với bang chủ của họ chỉ có hơn chứ không

có kém,so về tài năng không ai dám phủ nhận 2 người họ tài giỏi cỡ nào,so về dung mạo đều là trong vạn

người mới có một,chỉ có 1 sự khác biệt duy nhất,nếu bang chủ của họ ấm áp,tươi cười thì vị thiếu gia này cả

người tỏa ra sát khí lạnh lẽo tới kinh người nhưng không vì thế mà thiếu đi ánh mắt ái mộ của các cô gái.Nhận

thấy nhiều ánh mắt đang nhìn mình anh khó chịu quét 1 lượt,lập tức tất cả mọi người đều cảm thấy lạnh tóc

gáy,ánh mặt cụp hẳn đi,Thực là tử thần chỉ cần nhìn cũng đủ giết người a.Sau khi ban phát ánh mắt ân huệ

cho mọi người anh ung dung bước thẳng vào căn phòng rộng lớn trước mặtTrên ghế Trác Dạ đã đợi anh với

gương mặt tò mò.2 người đàn ông im lặng nhìn nhau 1 hồi,Trác Dạ là người lên tiếng trước:

_Tuyết thế nào rồi?

_Tôi tưởng mọi thông tin anh đều biết rồi,không phải người của anh có ở đó sao?

Trác Dạ cười yếu ớt trước lời buộc tội của Lãnh,ánh mắt cợt nhả chấm dứt.Dạ nhìn Lãnh nghiêm túc hỏi:

_Anh gặp tôi có chuyện gì?

_Tôi muốn hợp tác!

_Hợp tác? Tại sao?

_Trả thù.

_Ha ha Dương Lãnh anh làm tôi buồn cười quá đấy,cái gì làm anh nghĩ tôi sẽ hợp tác với anh khi anh cướp đi

người con gái tôi yêu?

Dương Lãnh không tỏ ra tức giận hay thất vọng,anh vẫn im lặng nhìn Trác Dạ .Cho tới khi căn phòng yên tĩnh

trở lại anh mới lên tiếng:

_Đều có lợi cho cả 2 bên.

Trác Dạ khẽ cau mày hỏi:

_Anh nói đi!

Tay cầm cốc rượu của Dương Lãnh bỗng siết chặt làm xuất hiện 1 vết nứt nơi tay cầm,Trác Dạ khẽ động ánh

mắt sửng sốt nhưng nhanh chóng lắng nghe.

_Tôi muốn hợp tác xử lý Thanh Long,trả thù cho Tuyết.

_Thanh Long làm?

Dương Lãnh khó nhọc gật đầu,cố gắng át chế sát khí trong lời nói:

_Từ lúc cô ấy còn ở kia chúng đã định hạ thủ nhiều lần,kẻ đâm cô ấy lần này cũng là Thanh Long.

_Anh nghĩ tại sao tôi phải trả thù hộ anh,cô ấy không phải người của tôi.

Dương Lãnh vẫn lạnh lùng lên tiếng:

_Thanh Long đang suy yếu mạnh trong những năm gần đây,hơn nữa theo tôi biết chúng mới cướp mấy vụ

làm ăn của Dạ Lôi,tôi nghĩ anh sẽ có hứng thú chứ?

_Tin tức của Hắc Long quả danh bất hư truyền.

Trác Dạ thận trọng trả lời,việc mấy phi vụ bị cướp mất mặc dù không to tát gì nhưng rất ít người biết,Hắc

Long cu nhiên điều tra ra được.Nhận thấy ánh mắt của Trác Dạ,Lãnh không nói gì trực tiếp đứng lên cao

giọng:

_Thanh Long chỉ cần mình tôi giải quyết cũng được,chỉ là sẽ không nhanh gọn 1 chút,coi như tôi chưa nói gì.

Ném lại 1 câu anh bước thẳng ra cửa không có ý nán lại 1 giây nào thêm,Trác Dạ vội nói theo:

_Tôi đồng ý.

Bước chân của Lãnh dừng lại,không quay đầu anh nói:

_Tại sao?

_Chỉ là bọn họ hợp tác với nhau nên tôi cũng muốn hợp tác với anh,thử cảm giác mới 1 chút.

_Tôi sẽ xem xét lời đề nghị lâu dài này,kế hoạch tôi sẽ gửi cho anh sau.

Tiễn vị khách đi rồi Dạ mới gõ đầu hối hận,cư nhiên bị anh ta gài bẫy,từ thế chủ động giờ lại trở thành kẻ bị động.Dương Lãnh,anh đúng là đồ cáo già.Không phải muốn trả thù cho Tuyết và rửa sạch nỗi nhục ngày nào

tôi cũng chẳng muốn chém giết cả 1 bang hội làm gì.

3 ngày sau cả thế giới ngầm dậy sóng,Hắc Long và Dạ Lôi bắt tay nhau thanh trừng toàn bang Thanh

Long,chỉ trong 3 ngày ngắn ngủi 1 bang phái lớn bị diệt gọn gàng không để lại dấu vết,1 chút về Thanh Long

cũng bị xóa sạch,những thế lực còn lại sợ hãi tới chảy cả mồ hôi lạnh.Chưa bao giờ thế giới ngầm lại bị hoảng

loạn tới như thế,Thiên Sát cũng chưa từng điều động nhiều người về tổng cục như vậy,có lẽ động tới Hắc

Long là sai lầm lớn nhất của họ.

Trong căn phòng âm u kia gương mặt Andy trở lên khó coi hết sức,nhìn kẻ dưới đang run rẩy nhìn mình hắn

nhếch môi:

_Cút ra ngoài.

Không đợi nhắc lại,người kia vội chạy ra,chỉ còn 1 mình trong phòng Andy bực tức ném hết mọi thứ có trên bàn,đôi mắt đỏ ngầu:

_Hắc Long,Dạ Lôi chúng mày đi chết hết đi.

Nắm tay lại thành quyền,Andy đấm mạnh vào tường tới chảy máu,giọng nói trở lên căm phẫn tột độ:

_Ta đã khinh thường các người,chúng dám kiên hết với nhau.

Chính Andy là người đứng sau kêu gọi các tổ chức ngầm liên kết lại chống đối với Hắc Long,duy chỉ có Dạ Lôi

lắc đầu từ chối,cứ tưởng Trác Dạ là kẻ quân tử hóa ra là liên minh của Hắc Long.Có nằm mơ Andy cũng chưa

từng nghĩ tới điều này,không những vậy thế lực của 2 bang phái này còn vượt xa sự tưởng tượng của

hắn.Lần này 1 kẻ xảo quyệt như hắn bị giáng 1 đòn nặng nề tới thê thảm.

Nhìn vùng đất vị san bằng trước kia là Thanh Long lừng lẫy kia gương mặt Dương Lãnh chỉ có âm u,chết

chóc,ngược lại kẻ đứng cạnh Trác Dạ lại tặc lưỡi tiếc rẻ.2 người nhìn kẻ đang bị lôi tới trước mặt mình khinh

bỉ.Dạ cười tươi:

_Long bang chủ,thực hân hạnh.

Kẻ kia bị đánh cho bần dập mặt mũi,ánh mắt long lên vì tức giận,hắn gào lên:

_Tao sẽ giết chúng mày.

Bốp 1 tiếng,Lãnh cho hắn im lặng trở lại,Trác Dạ xuýt xoa:

_Dương Lãnh,thân pháp rất đáng khâm phục đấy.Việc còn lại giao cho anh.

_Được.

Trước khi đi Trác Dạ chỉ còn nghe thấy tiếng hét đau đớn của bang chủ Thanh Long,bỗng dưng da gà nổi

lên,nhớ lại sự việc vừa qua chính Dạ cũng cảm thấy sợ hãi.Dù là kẻ đứng đầu bang phái lớn,chém giết đã trải

qua rất nhiều nhưng nhìn cách giết người không chút cảm xúc của Hắc Long Dạ cũng thấy kinh hồn.Nhưng

đáng sợ nhất là cảnh Dương Lãnh đứng nhìn trận chiến ấy.Con người ấy như thần chết thích thú với cảnh

chết chóc này,giữa xác người và máu tươi anh ta nở 1 nụ cười hiếm hoi làm Dạ dựng cả tóc gáy.Nụ cười ấy là

của tử thần,trong biển lửa nụ cười ấy ngọa nghễ tới cực hạn.Tuyệt đối sau này Dạ sẽ không làm gì động tới

Hắc Long.

Mấy ngày nay anh bận với việc thanh toán Thanh Long nên không tới thăm cô,thay xong bộ quần áo nhuốm

nùi máu tanh chết chóc anh vội tới bệnh viện thăm cô.Vừa đặt chân vào hành lang anh đã thấy có chuyện

chẳng lành,vội chạy tới phòng cô trái tim anh như ngừng đập.Các bác sĩ đang câp cứu cho cô,bên kia ông

Hạo Thiên đang đỡ lấy bà Nhược Lan như ngất lim đi,những người còn lại chỉ biết đứng nhìn với đôi mắt hoảng

sợ.Tiếng bác sĩ quát lên gì đó nhưng anh không nghe thấy gì,trong mắt anh chỉ còn hình ảnh cô bị giật mạnh

thân người bằng máy sốc điện,thế rồi cô im lặng nằm đó người bác sĩ lắc đầu ,mọi người chạy lại che lấy tầm

mắt của anh.Như 1 người thoát khỏi cơn mê,anh gạt tất cả mọi người ra để ôm lấy cô,đôi tay run rẩy ôm chặt

lấy thân hình nhỏ bé ấy,anh điên cuồng tìm sự sống nơi cô,miệng không ngừng gào lên:

_Lăng Tuyết,em tỉnh lại cho tôi.Lăng Tuyết.

Tiếng gọi như xé long tất cả mọi người,bà Nhược Lan ngất đi trong vòng tay của chồng,Ngạo Thiên ôm chặt

lấy Gia Hân đang khóc ngất đi.Họ như chết lặng nhìn cô,anh vẫn gào tên cô trong hy vọng,vòng tay siết

chặt lấy cô,anh cuống quýt tìm nơi cô 1 hơi thở nhưng tất cả chỉ là sự im lặng tới chết chóc.Nước mắt anh rơi

xuống khuôn mặt cô mặn chát,giọng khản đặc đi anh hét lên:

_Lăng Tuyết,em tỉnh lại,tỉnh lại cho tôi.

Chương 29

 

Cô thấy mình đang bước đi trên 1 con đường dài tối tăm,phía trước chỉ là 1 chút ánh sáng le lói dẫn đường.Cô

cứ đi theo ánh sáng ấy cho tới khi 1 giọng nói làm cô giật mình.

_Đừng đi về phía ấy!

Cô kinh ngạc nhìn xung quanh,không biết từ lúc nào 1 người phụ nữ đã đứng gần bên cô,trên môi bà là nụ

cười hiền hậu,cô hỏi:

_Bác là ai?

Người phụ nữ vẫn mỉm cười nhìn cô và lúc này cô biết đây là ai,khuôn mặt kia 8,9 phần giống anh,cô sửng

sốt:

_Bác là má của Lãnh?

Người phụ nữ gật đầu,Tuyết vội nói:

_Nghĩa là cháu cũng đã

_Không con chưa chết,nhưng nếu con vẫn đi thẳng về phía trước thì thần chết đang đợi con.Quay lại đi,dù

tối tăm nhưng đó là đường sống con phải đi.

_Con không hiểu? Tại sao con lại có thể gặp bác khi con vẫn còn sống?

_Rất ngạc nhiên đúng không? Ta nghĩ nhiều người đang đợi con,ba má,bạn bè,người thân và cả con trai ta.

Ánh mắt cô hiện lên bi thương cùng tuyệt vọng:

_Anh ấy không cần con,dù con có chết anh ấy cũng chẳng quan tâm!

Bà vẫn giữ nụ cười hiền từ của mình:

_Hãy nhắm mắt lại và lắng nghe xem.

Cô nghe theo,mắt từ từ nhắm lại,và cô ngạc nhiên khi nghe thấy tiếng gọi xa xăm của ba má,Gia Hân và cô

nghe thấy anh gọi:

_Lăng Tuyết, em tỉnh lại cho tôi.

Cô mở bừng mắt nhìn người phụ nữ trước mặt,bà nhẹ nhàng lên tiếng:

_Hãy trở về bên cạnh họ và thay ta chăm sóc con trai ta.

Tiếng nói dần trở lên xa xôi hơn,1 lực kéo làm cô bật lại phía sau và lần đầu tiên cô có thể nghe bằng thính

giác thật của mình.Ai đó đang ôm chặt cô,gọi tên cô,cô muốn mở mắt nhìn họ nhưng không thể,chỉ có trái tim

đang đập 1 cách điên cuồng.

Anh ôm chặt lấy cơ thể đang mất dần sự sống ấy,mọi thứ quanh anh như chao đảo,nỗi đau đớn làm gương

mặt anh trở lên đáng sợ hơn,từng giọt nước mắt vẫn rơi xuống khuôn mặt cô.Và rồi anh cảm nhận trái tim cô

đang đập trở lại,đôi tay anh run rẩy chạm vào mạch đập của cô,gương mặt trở lên sáng bừng, anh hét to:

_Bác sĩ,bác sĩ.

Anh vội vàng kéo người bác sĩ đang đứng bên cạnh lại,giọng nói trở lên khản đặc:

_Cô ấy vẫn sống.

Lời nói của anh làm tất cả mọi người đều kinh hỉ,họ hy vọng chờ đợi và rồi niềm vui sướng bùng nổ khi vị bác sĩ

ngạc nhiên thốt lên:

_Không thể tin được,mạch đập đã trở lại bình thường.

Nước mắt lại rơi nhưng không phải vì đau khổ,đó là giọt nước mắt hạnh phúc và yêu thương.

Cô vẫn mơ màng ,dù nghe thấy tiếng nói bên tai nhưng đôi mắt cô không thể mở ra được.Dồn hết mọi sức lực

cô khó khăn mở mắt để nhìn mọi người.Thứ ánh sáng đã 1 tuần cô không thấy làm đôi mắt cô phải nheo lại,1

gương mặt lo lắng hiện ra trong ánh nhìn của cô:

_Tuyết,con tỉnh rồi,con làm má lo quá!

Bà Nhược Lan nhìn con gái với đôi mắt đỏ hoe.Cô đưa ánh mắt nhìn lần lượt từng người một,ba đứng bên

cạnh nở 1 nụ cười nẹ nhõm,Hân và Ngạo Thiên cùng bác trai ,bác gái,anh Bảo đều chờ đợi ánh mắt của

cô.Cô có thể nhận ra sự vui mừng khó tả trong ánh mắt của họ ,và rồi cái nhìn của cô dừng lại ở 1 thân ảnh

đứng xa nhất tách biệt hẳn so với mọi người.Anh đứng đó im lặng nhìn cô,đôi mắt đen hằn rõ sự mệt mỏi và

lo lắng,nhận thấy ánh mắt của cô anh khẽ tránh đi.Nhìn lại má cô lên tiếng:

_Má.

Tiếng nói của cô trở lên khản đặc và khó nghe hơn,cũng có lẽ vì 1 tuần nay cô không dùng tới thanh quản

của mình,bà Nhược Lan vội nói:

_Má đây.Con muốn uống nước không?


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
Ring ring